Chế Lan Viên

Giếng

Hằng ngày anh khoét sâu vào hang,vào giếng thẳm lòng mình
Xem cái vết thương nội tâm kia là tài sản
Đi đâu,làm cũng lắng nghe tiếng vang từ giếng,từ hang động ấy
Cái nỗi đau riêng anh chẳng muốn lành.
Anh ăn lấy lấy sự bất lực của mình làm sức lực
Định làm giàu cho cuộc đời bằng cái vốn hư không...

Được bạn: alonewolf đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Giếng"